CHUÔNG NGUYỆN HỒN AI
Từ hôm qua đến giờ
người cứ bần thần, mãi không viết được. Cảm thấy đau lòng, bức bối xen lẫn phẫn
nộ cho cái án 4 năm 6 tháng tù dành cho em trai 15 tuổi Nguyễn Mai Trung Tuấn ở
Long An.
Những điều luật cụ thể
trong Bộ Luật Hình Sự Việt Nam 1999 (viết tắt BLHS 1999, sửa đổi bổ sung 2009)
cùng những thủ tục tố tụng với những qui định gia giảm dành cho người vị thành
niên, đặc biệt từ đủ 14 tuổi đến dưới 16 tuổi, đề cập trong Bộ luật Tố Tụng
Hình Sự Việt Nam 2003 (BLTTHS 2003) cùng với thông tin về giám định tỷ lệ
thương tật của những bị hại là công an không đủ thuyết phục tôi rằng cái án kia
là công bằng, công tâm, khách quan, mang tính giáo dục, và vì con người.
Tôi chán không muốn
nói đến luật lệ, nhất là mảng luật hình sự và tố tụng, của xứ này nữa. Biết bao
người đã nói đến tính “phi lý” và “phi nhân” của một số điều trong BLHS 1999,
những trình tự thủ tục “làm khó” và “cản trở” cả bị can/bị cáo lẫn luật sư bào
chữa trong BLTTHS 2003 và những văn bản dưới luật liên quan.
Tôi chỉ muốn nghĩ đến
căn nguyên nguồn cội dẫn đến những hành xử tuyệt vọng của gia đình em Nguyễn
Mai Trung Tuấn. Vì sao gia đình em phải đi đến những hành động này? Vì sao cả
gia đình, chỉ trừ một em gái của Tuấn mới gần 14 tuổi giờ bơ vơ một mình ngoài
đời, còn lại cả gia đình lâm cảnh tù tội? Vì sao thảm cảnh như gia đình em
không phải là riêng biệt ở đất nước này? Vì sao rất đông dân oan hàng ngày bám
trụ hết cơ quan này đến cơ quan khác để khiếu kiện, kêu oan? Việc gì họ phải
vật vạ ngày này qua tháng nọ ở vườn hoa Mai Xuân Thưởng chịu cái nóng đổ lửa
của mùa hè, cái lạnh cắt da xé thịt của mùa đông, mà không nằm nhà cho êm ấm?
Hầu hết đều liên quan đến đất đai và những hệ lụy từ đất đai liên quan đến thu
hồi, giải phóng mặt bằng, bồi thường khuất tất.
Ai kết tội tôi là
thành phần “phản động” tôi sẵn sàng vui vẻ chấp nhận, nhưng tôi vẫn cứ thẳng
thừng mà nói: căn nguyên cho mọi điều trên là từ cái vòng kim cô “sở hữu toàn
dân” về đất đai nhưng lại do nhà nước làm đại diện chủ sở hữu. Dù có sửa bao
nhiêu cái hiến pháp như mới vừa làm với Hiến Pháp 2013 mà không công nhận sở
hữu tư nhân về đất đai bên cạnh các loại hình sử hữu khác (phải có sở hữu nhà
nước), cùng với luật trưng thu trưng mua minh bạch, thì khiếu kiện đông người
liên quan đến đất đai sẽ không bao giờ hết được, dân oan Mai Xuân Thưởng sẽ vẫn
là hình ảnh quen thuộc đến buồn nản ở Hà Nội. Cái gốc vấn đề nằm ở hình thức Sở
Hữu!
Tôi chỉ muốn nghĩ về
khía cạnh giáo dục trong vụ án của em Nguyễn Mai Trung Tuấn. Tự đặt mình vào
hoàn cảnh của em khi cha mẹ mình bị thế, chứng kiến những gì đang xảy ra với
gia đình mình như thế, tôi cũng sẽ hành động như em dù biết là liều lĩnh, tuyệt
vọng, nhưng “chỉ có súc vật mới ngoảnh mặt lại với nỗi đau của đồng loại mà
chăm lo cho bộ da của mình”. Chả có đứa con ngoan nào mà chấp nhận ngồi im nhìn
người ta đối xử với cha mẹ và người thân ruột thị của mình đau lòng như vậy.
Phải đứng về phía cha mẹ, vì như thế mới đúng là con người.
“Mở thêm một trường
học là đóng cửa bớt một nhà tù”. Văn hào Victor Hugo đã đúc kết như thế. Nhưng
một khi người ta muốn nhà tù mọc lên nhiều hơn trường học, một khi thay vì tận
tâm và nhẫn nại với những biện pháp giáo dục nhân văn nhưng cực nhọc, người ta
chỉ đơn giản tống bạn vào tù thì người ta sẽ không những không đạt được mục
đích cải tạo, giáo dục đi trước trừng trị, mà thậm chí người ta cũng sẽ không
đạt được mục đích trừng trị và khuất phục, vì dù có hành hạ được bạn về thể xác
nhưng người ta đã thất bại khi làm thế tức là cũng giúp hun đúc một tinh thần
bất khuất, trui rèn thêm bản lĩnh đối đầu & đấu tranh trong bạn.
Người ta sẽ chỉ “gặt”
thêm được những dân oan, thành phần chống đối, chuốc thêm hận thù.
Đất nước, những ngày
thật buồn…

😊
ReplyDelete